Don Hồ: CHIẾC XE THỂ THAO 2 CHỖ NGỒI và vc Khánh Ly

Jolie

Member
January 16, 2015 at 5:22am
Bãi đậu xe của phòng thâu TRS của kỹ sư âm thanh John Tomlinson vào những tháng ngày đầu-đầu, giữa-giữa thập niên 90 thường xuyên có 2 chiếc xe của 2 người "khách thường trực" đậu: một chiếc của Don Hồ, một ca sĩ mới léng phéng gia nhập vào làng nhạc Việt hải ngoại. Và một chiếc xe thể thao 2 chỗ ngồi chẳng biết của ai!

warning.gif
attachment.php

Hoặc có thể nói cách khác là:
Vào khoảng đầu-đầu, giữa-giữa thập niên 90, mỗi lần Don Hồ tới phòng thâu TRS để thâu âm thường hay gặp chiếc xe thể thao 2 chỗ ngồi của ai đó tới thâu đã đậu sẵn đấy!
Studio ngoài bẫi đậu xe là chung, còn 2 phòng thâu âm bên trong nằm hòan toàn cách biệt, có lối vào riêng, nên người thâu phòng bên này nếu không ... "nhiều chuyện", thường ít biết ai đang thâu ở phòng bên kia! Và một lần, lần mò vào phòng trong để nhờ máy photocopy in bài hát, đầu óc đang chú tâm suy nghĩ đến bài hát sao đó mà đâm sầm vào nữ ca sĩ Khánh Ly.
Chưa kịp cúi đầu chào và xin lỗi, cô đã vui vẻ, xởi lởi:
- "A, chào em! Em là Don Hồ. Chị là chị Khánh Ly. Chị có biết em, chị có theo dõi em trên những video Thuý Nga!"
Và xoay qua người đàn ông nãy giờ lặng yên đứng bên, chị giới thiệu luôn:
- "Và đây là anh Nguyễn Hoàng Đoan, chồng chị..."
Lần chào hỏi đầu tiên ngắn gọn chỉ có thế nhưng cũng để cho người ca sĩ trẻ của thế hệ sau một cảm giác phơi phới thật dễ chịu. Nó cảm thấy người nữ danh ca tên tuổi lẫy lừng thế kia sao dễ tính quá, hoà đồng quá, và cô đã mở lời cho phép nó được phép gọi một cách rất gần gũi & thân mật "chị Khánh Ly và anh Đoan".
Và tình cờ sao sau đó nó cũng khám phá ra chủ nhân chiếc xe thể thao 2 chỗ kia chẳng là ai xa lạ mà cũng chính là anh Đoan & chị Khánh Ly.
Những lần thâu kế tiếp mỗi khi thấy chiếc xe là biết hôm nay chị đang thâu bên phòng kế.
Một lần gặp anh đang tự lự đứng hút thuốc lá phía bên ngoài, nó cúi đầu chào:
- "Thưa em chào anh ạ!"
"Anh Đoan" trễ bàn tay cặp điếu thuốc xuống, nhìn nó thật lẹ bằng đôi mắt nghiêm khắc , rồi ... phán:
- "Tôi thế này mà cậu kêu bằng ... "anh" à?!"
Ú ớ, nó lập bập, ấp úng:
- "Dạ ... "cháu" xin lỗi!!! Tại... bởi vì bữa trước..."
Và lẹ làng nó bỏ rớt ngay "anh" và chuyển liền qua "chú"!
Rồi lâu lâu sau đó, lần kế tiếp "đụng" 2 người ở ngay ngoài bãi đậu xe, nó lại ... lanh chanh:
- "Em chào chị. Thưa chú ạ..."
Lần này thì anh lại cười cười:
- "Ơ cái thằng bé này, sao lại "chị", rồi "chú"?"
Chị Khánh Ly thì xuề xoà:
- "Ừ phải rồi, em cứ gọi bằng "anh" cho anh trẻ trung. Mình "anh-em" đây là trong tình nghệ sĩ mà!"
Ối chao, bối rối quá! Chẳng giải quyết được vấn đề chi cả mà mọi việc chỉ thêm rối như mớ bòng bong!
Và cũng từ đó nó ... "lẩn tránh" anh tối đa.
Hoặc nếu không né kịp được thì ... cứ lúng búng bắt chuyện nhưng thật nhát gừng, kéo dài, mục đích để đợi xem hôm nay "anh Đoan" sẽ tự xưng bằng "anh" hay "chú" trước, để rồi cứ dựa theo đó mà đi tiếp câu chuyện để đỡ bị la!
Và chẳng biết tự bao giờ nó cũng nhận ra một điều thật dễ thương:
Như định luật "ắt có và đủ", rằng mỗi lần có chị là ắt phải có anh. Cho dẫu lần thâu âm của chị có lâu, có dài, có trễ đến cỡ nào là anh cũng thật khoan thai, điềm tĩnh chờ đợi chẳng hề bao giờ thấy dục. Anh chị dính nhau như đôi sam, mỗi lần thấy chiếc xe thể thao ấy là ắt thấy cả anh lẫn chị.
Và dần dà lại khám phá ra thêm là chị không lái xe, chị đi đâu cũng được anh đưa đi cho dầu anh chị ở chẳng gần khu Việt.
Qua bao nhiêu năm sau, cũng không biết và không nhớ là anh chị có đổi xe hay không nhưng cho dầu xe loại nào, lúc nào cũng phải là chiếc xe thể thao 2 cửa, một điều rất ít gặp từ những cặp đôi vừa qua tuổi qua trung niên. Vì xe thể thao thường thấp, leo ra leo vào khó khăn, máy thì nổ to, xe chạy dằn chẳng được êm ái, "thanh bình" như những chiếc xe hơi bình thường khác...
Và hôm nay, ghé qua nhà quàn ... viếng anh lần cuối. Chị đấy, anh đấy, nhưng chẳng hề thấy bóng dáng chiếc xe thể thao quen thuộc đậu ở ngoài...
Chị trong chiếc áo dài đen và vành khăn tang trắng.
Mới quá trưa, buổi viếng còn sớm lắm, chị vẫn linh hoạt chẳng kém chi mọi lần vì anh vẫn còn gần lắm, nằm đấy ngay đàng sau chị, trong cỗ áo quan đậy nắp! Chẳng biết chị thật sự mạnh mẽ hay chị chỉ muốn cho mọi người thấy rằng ... chị mạnh mẽ?!
Gia đình công giáo nhưng người đến viếng lại được phát cho nén nhang. Chắp tay kẹp nén nhang cúi đầu khấn vái cầu cho anh ra đi bình an mà chẳng còn sợ bị anh la rầy về cách xưng hô. Từ đây anh đã thoát khỏi những đau đớn của căn bịnh ngặt nghèo. Nhưng còn chị một mình ở lại! Gia đình công giáo nhưng người đến viếng lại được phát cho nén nhang. Chắp tay kẹp nén nhang cúi đầu khấn vái cầu cho anh ra đi bình an mà chẳng còn sợ bị anh la rầy về cách xưng hô. Từ đây anh đã thoát khỏi những đau đớn của căn bịnh ngặt nghèo. Nhưng còn chị một mình ở lại! Chiếc xe thể thao cho 2 người bây giờ chỉ còn lại mỗi người ngồi phía bên kia của tay lái...
Nhìn chị dáng mỏng manh đứng bắt tay, cám ơn từng người đến viếng, bỗng thấy lại hình ảnh của mẹ trong đám tang bố ngày nào. Hồi ấy tưởng mẹ sẽ gục ngã đấy nhưng từng bước từng bước, rồi mẹ đã gắng gượng, cũng từ từ chập chững vượt được qua...
Mẹ mạnh ý chí!
Chị có lẽ hơn hẳn mẹ về khoản này, vì chị là KHÁNH LY mà!
Rồi sẽ có lúc cảm thấy cô độc, trống trải đấy! Nhưng chung quanh chị còn người thân, bạn bè, còn bao nhiêu người thương yêu tiếng hát, yêu thương cô Mai Đen chân trần-áo dài trắng ngày nào sang sảng cất tiếng hát trong sân trường Đại Học Văn Khoa...
Mẹ làm được thì chị sẽ còn làm được hơn thế nhiều...
Mẹ chỉ ...hơn chị ở mỗi một điều: Mẹ nhiều tuổi hơn chị nhiều! Nhưng giờ mẹ vẫn phom phom lái xe đi chợ. Biết đâu một ngày đẹp trời nào đó chiếc xe thể thao kia lại xịch đậu trong sân phòng thâu và chị sẽ là người quay cửa kiếng xuống tươi cười: "Chào Don..."
Ở bên trong nhà quàn mọi người xúm quanh chị Ở bên ngoài di ảnh của anh cười hiền, thật hiền...
Kính xin được chia buồn cùng chị và gia đình.
Và xin vĩnh biệt anh! Em hết còn được ... lẩn tránh anh rồi anh Nguyễn Hoàng Đoan đáng kính...
DON HỒ
Jan 16, 2015

Xin qúy bạn ủng hộ các nhà tài trợ của chúng tôi . Thành thật cám ơn







 
Back
Top