Vì AND tôi giết vợ nhưng vô can (phần 2)

olive2011

Junior Member
Tôi chính là người chồng trong phút giây giận dữ cuồng loạn đã gián tiếp gây ra cái chết tức tưởi của vợ tôi trong cú ngã lộn cổ từ ban công nhà xuống đất. Thi thoảng, trong những đêm tối, những khi giấc ngủ không đến, tôi giật mình vì sự trở đi trở lại gương mặt của vợ tôi với cái miệng rỉ máu và ánh mắt tuyệt vọng. Hình ảnh đó truy đuổi tôi nhiều hơn tôi tưởng.
Hay những khi đang đi đâu đó, đọc một mẩu tin, một vụ án trên báo, ngồi trước máy tính Internet, sự thật ấy vẫn ám ảnh tôi, truy đuổi tôi mỗi lúc một rõ nét hơn. Nhưng lương tâm tôi đã lên tiếng bảo vệ tôi, rằng tôi không có tội. Rằng tất cả chỉ là vô ý, chỉ là do vợ tôi tự ngã…
Và vợ tôi đáng hơn ngàn lần không may mắn ấy bởi vợ tôi đã làm một điều khốn nạn không thể tha thứ với tôi, đó là lừa dối tôi và sinh một hoang thai trong tổ ấm của vợ chồng tôi. Chính vợ tôi chứ không phải ai khác, đã đưa gia đình tôi đến sự đổ vỡ tan nát này. Chính vợ tôi, thủ phạm gây nên bao tội lỗi, bao hậu họa như vậy. Vì thế cô ấy phải hứng chịu bi kịch riêng của mình. Tôi không cố ý giết cô ấy.
Những ngày sau cái chết của vợ, tôi hoá đá lạnh lùng. Tôi gửi con trai về bên ông bà ngoại nhờ bố mẹ vợ tôi chăm cháu hộ. Tôi, trong vai một người chồng suy sụp sau cái chết của vợ, không thể chăm được con, nuôi được con khi mà tâm trạng tồi tệ như hiện tại.
13598.jpg
Ông bà ngoại không biết được sự thật phía sau gương mặt u ám của tôi. Ông bà xót con, thương cháu, đã đón con trai của vợ chồng tôi về chăm sóc. Ông bà ngoại trong tột cùng đau khổ vì mất con, cũng không có thời gian tâm trí đâu để xét nét tại sao lẽ ra đây là giai đoạn con trai tôi cần có bố hơn hết thì tôi lại bỏ con cho ông bà.
Lẽ ra tôi cần con hơn lúc nào hết sau nỗi đau vì vợ đột ngột ra đi thì tôi lại chọn cho mình lối sống cô độc không có con bên cạnh. Không một ai ngoài tôi hiểu rằng, tôi đang ở trong giai đoạn sốc liên tiếp khi phát hiện ra sự thật khủng khiếp về đứa con trai không mang dòng máu của tôi, về sự phản bội khó tin đến điếng người của vợ tôi, và tiếp nữa là tôi đã gián tiếp gây ra tai nạn khiến vợ tôi mất mạng.
Tôi không có cảm giác ân hận vì sự ra đi đột ngột của vợ. Thẳm sâu trong sự tổn thương phun trào nơi vết thương bội phản đang hở hoác, tôi còn có cảm giác đáng đời vì vợ tôi đã ngã chết. Tôi tự an ủi rằng, vợ tôi gieo nhân nào gặt quả ấy. Cô ấy đáng chết như thế, vì cô ấy đã giết chết tôi theo cách tàn độc hơn rất nhiều. Tôi không thương xót vợ hay chút trắc ẩn khi nhìn thấy đứa bé trước giờ tôi vẫn quý yêu như cục vàng.
Tôi căm ghét gương mặt đứa bé ấy, vì nó nhắc tôi tới sự bội phản của vợ tôi, sự khốn nạn mà cuộc đời đưa đến cho tôi. Tôi không thể nhìn thấy đứa bé nói gì đến nuôi nấng, chăm bẵm hay yêu thương gì nó. Nhiều cảm xúc quá đan xen, lẫn lộn, khiến cho tôi trầm cảm nặng và chỉ muốn biến mất trên cõi đời này.
Chi tiết: http://6news.vn/phap-luat/truyen-kho-tin-co-that/2273-vi-and-toi-giet-vo-nhung-vo-can-phan-2
6news.vn/phap-luat/truyen-kho-tin-co-that/2273-vi-and-toi-giet-vo-nhung-vo-can-phan-2
 
Back
Top